Monday, November 13, 2017

Ngày Tháng Còn Dài


[Tản văn : NGÀY THÁNG CÒN DÀI]
"Viết cho em và cho những cô gái khác.!
Càng lắng nghe nhiều câu chuyện thuộc về phái nữ,anh nhận ra rằng, dù mỗi hình hài là một tính cách khác nhau nhưng chỉ có hai kiểu trưởng thành quá ư là “ngốc nghếch”.
Kiểu thứ nhất: thích mang rất nhiều lớp mặt nạ để sống
Trải qua rất nhiều chuyện, khóc cười rất nhiều lần, trao niềm tin cho rất nhiều người và không bao giờ dám nói “không” trước những yêu cầu quá đáng. Sau đó, dù trong lòng có cảm giác gì cũng cố kéo nụ cười lên môi. Nói thật cũng chẳng thật, nói giả tạo cũng không đúng. Vừa đáng thương, vừa đáng trách.
Trưởng thành rồi, nắm lấy vận mệnh của chính mình trên tay nhưng cũng không cách nào tìm về chính mình lúc trước. Cô ấy, anh nói chính là em đó. Không dám mở lòng trước bất kỳ sự chân thật nào. Mở mắt là hoài nghi, nhắm mắt là sợ hãi. Đến chính bản thân chắc cũng đã quên mình của lúc trước là người thế nào.
Kiểu thứ hai: nghiện…cô đơn
Cô ấy lúc nhỏ rất hồn nhiên, hoạt bát nhưng càng lớn càng điềm tĩnh, không thích nói cười.
Thích đi cà phê một mình, thích những bản nhạc không lời, thích vu vơ hát theo vài câu ca buồn hiu giữa phố mưa tầm tã. Cô ấy thích nhìn cuộc đời qua lăng kính trắng đen, chỉ là đúng hoặc là sai, không có nửa vời, không có lưng chừng. Càng để tâm, càng hờ hững. Đối với cô ấy, hạnh phúc là bình yên. Đối với cô ấy, muộn phiền chỉ là mây trời. Đối với cô ấy, tình yêu chỉ là gia vị. Có, cũng được. Mà không có, cũng chẳng sao.
Bởi cô ấy đã đủ đau cho những điều cũ xưa nhòa nhạt.
Nhưng dù là cô gái thích mang mặt nạ hay cô gái nghiện nỗi cô đơn, thì anh vẫn mong em tự thương lấy chính mình.
Cổ tích chỉ xảy ra với rất ít người, nhưng số ít ấy đã tin rằng nó đã từng tồn tại. Họ đã cố gắng để cổ tích xuất hiện bên đời. Họ ít nghĩ, ít mơ, ít chờ. Bởi họ trân trọng những điều ở ngay bên cạnh. Em thương em, có nghĩa là em thương cả những điều em thấy là chân thành bên mình.
Có thể là một món quà nho nhỏ.
Có thể là một cái ôm với tất cả bình yên.
Có thể là một câu nói
“Nếu em thấy không phiền thì nói anh nghe, đêm nay anh sẵn sàng không ngủ!”
Đời này đã quá nhiều gian dối, lọc lừa, nếu có thể an tâm mà san sẻ ưu khuyết, muộn phiền với một người thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng có rất nhiều cô gái, như em. Thích lấy một nụ cười để lấp đi tất cả, thích lấy im lặng để đáp trả chân thành của người ta. Để-rồi-em-lại-một-mình!
Khi mà thành phố về đêm, facebook lên đèn, người ta lại thích loay hoay với thế giới của chính mình hơn. Những cô gái
thích đem nụ cười đối đãi thế gian thường ngủ rất muộn, bởi cô ấy chỉ muốn níu kéo chính mình thêm chừng nào tốt chừng đó. Bởi chỉ cần mặt trời len qua cửa sổ, họ lại thức dậy, trang điểm, mặc quần áo tươm tất và đối chọi với một ngàn câu hỏi, mà nỗi băn khoăn lớn nhất chính là “Khi nào thì mệt mỏi thôi đè nặng trên vai?”
Có phải không ít lần em từng nghĩ quẩn, muốn buông bỏ cuộc sống này? Ừ thì chết là hết, là bản thân được giải thoát khỏi mớ bộn bề ngày qua. Nhưng em cảm thấy mình đã sống đủ sâu chưa, đã đủ hỉ nộ vô thường để về bên kia thế giới mà không mang hối tiếc?
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chuyện gì rồi cũng sẽ trở thành cũ xưa, quá vãng. Hồi ức có cả nước mắt và niềm đau, nay là vết thương, mai sẽ thành sẹo. Em có thể mất tất cả nhưng tôi mong rằng em sẽ giữ lại niềm tin cho chính mình. Tin bản thân mình trước nhất, tin vào cuộc đời này còn nhiều lắm những điều thành thực.
Sau tất cả, bình yên rồi sẽ về đúng nghĩa. Em à! chẳng sao đâu, qua rồi những thương đau.
Đừng gạt đi nước mắt, đừng giấu đi xúc cảm xuất phát từ trái tim đã trải qua bao nhiêu mất mát. Để đi đến đoạn đường này, chẳng phải em đã mạnh mẽ đến mức chính bản thân còn không thể tin được hay sao? Phải kiên cường thêm thôi, nhưng hãy bước đi tiếp bằng đôi chân của mình. Là con gái, không cần phải cố chứng tỏ gì hết. Hạnh phúc và bình yên, là của chính mình. Một số người chỉ vì quá để tâm tới mất được – hơn thua mới đau khổ mà thôi!
Đừng nghĩ quá nhiều, càng nghĩ sẽ càng khổ tâm. Cuộc đời mệt rồi, vứt muộn phiền phía sau cánh cửa, nằm xuống và ngủ một giấc thật yên lành hoặc đi ra ngoài nhìn ngắm phố dài lặng lẽ. Bình yên trốn rất giỏi, nhưng muốn tìm thật sự không khó.
Đời mệt, anh biết em cũng mệt.
Ngủ đi, ngày tháng còn dài!"
--Sưu tầm---
----
Hà Nội, đêm tĩnh mịch.
Đời người vô thường,
Vạn sự tuỳ duyên.!
#Blue

No comments:

Post a Comment